Phòng Thương mại Quốc tế (The International Chamber of Commerce – ICC) vừa phát hành những cập nhật mới nhất liên quan đến bộ tập quán thương mại quốc tế trong việc buôn bán xuất nhập khẩu và những thay đổi này bắt đầu có hiệu lực từ tháng 1 năm 2020.
Như tất cả chúng ta đều biết rằng, INCOTERMS được sử dụng trong các giao dịch thương mại quốc tế để vạch ra rõ ràng giới hạn về trách nhiệm của người mua và người bán. Nhiều bài viết liên quan đến vận tải quốc tế bao gồm những qui tắc này như: phương thức vận tải, phân chia rủi ro các thủ tục xuất nhập khẩu và chúng ta cần làm gì…
Chính vì vậy, INCOTERMS 2020 đã được nâng cấp và thay thế để phù hợp với sự với triển của kinh tế toàn cầu,
Câu hỏi đặt ra: Incoterm 2020 có gì thay đổi?
Có lẽ, sự thay đổi đáng chú ý nhất ở bản Incoterms 2020 này là việc điều kiện DAT đã được thay thế bằng điều kiện DPU. Chắc hẳn nhiều bạn cũng sẽ cùng có chung câu hỏi đặt ra là tại sao ICC làm thế?
Thật ra trong thực tế, nhiều khi người mua hoặc/và người bán muốn giao hàng ở một địa điểm nằm ngoài Terminal ở cảng. Tất nhiên, việc giao hàng nằm ngoài Terminal thì 2 bên có thể thống nhất với nhau sử dụng điều kiện DAP.
Tuy nhiên với điều kiện DAP thì hàng hóa và rủi ro với hàng hóa được chuyển giao sang cho người mua khi hàng hóa được đặt dưới quyền định đoạt của người mua tại nơi giao hàng, trên phương tiện vận tải sẵn sàng để dỡ xuống. Còn DPU thì chỉ khác ở việc người bán phải dỡ hàng khỏi phương tiện vận tải thì mới coi là hoàn thành nghĩa vụ của mình.
Có lẽ đến đây thì chúng ta cũng dễ dàng thấy rằng DPU là điều kiện mở rộng hơn về địa điểm giao hàng không gói gọn trong Terminal tại cảng đích mà có thể là 1 địa điểm xa hơn, còn các nghĩa vụ cơ bản vẫn thế.
Vậy, thực chất ta chỉ cần nhớ rằng: theo Incoterms 2020, DPU chỉ là điều kiện DAT cũ nhưng mở rộng cụ thể hơn về địa điểm giao hàng, hoặc là điều kiện DAP nhưng người bán có nghĩa vụ dỡ hàng xuống khỏi phương tiện vận tải, còn lại các nghĩa vụ khác được giữ nguyên. Đây cũng là điều kiện duy nhất trong Incoterms mà người bán phải dỡ hàng xuống khỏi phương tiện vận tải.
Đây có thể coi là một sự thay đổi đáng chú ý trong Incoterm 2020. Trước tiên, chúng ta hãy hình dung lại điều khoản FCA gốc, thì người bán phải giao hàng cho người mua hoặc bằng cách bốc hàng lên phương tiện vận tải người mua thuê để đến lấy hàng tại cơ sở của người bán, hoặc hàng hóa phải được đưa tới địa điểm giao hàng nằm ngoài nhà máy/kho của người bán và hàng hóa sẵn sàng để dỡ khỏi phương tiện của người bán.
Vấn đề được đặt ra ở đây là khi người bán phải giao hàng cho người chuyên chở hoặc người khác do người mua chỉ định nhưng khi giao thì hàng không được bốc trực tiếp lên phương tiện chuyên chở quốc tế mà là lên 1 phương tiện vận tải dùng để trung chuyển. Nếu hai bên sử dụng thanh toán bằng hình thức L/C (Letter of Credit), thường thì ngân hàng sẽ yêu cầu người bán phải xuất trình 1 Bill of lading/Vận đơn có dấu “On-board” trên đó thì mới thanh toán cho người bán.
Nhưng nếu là tàu chuyên chở quốc tế sẽ thường họ sẽ không cung cấp vận đơn On-board cho người bán, người mà không trực tiếp giao hàng lên trên phương tiện chuyên chở quốc tế của họ nếu xét ở trường hợp chúng ta đang đề cập ở trên, Vậy chúng ta sẽ xử ý thế nào?
Hãy sử dụng Incoterm 2020 trong trường hợp này, vì điều kiện FCA sửa đổi cho phép các bên thỏa thuân trong hợp đồng rằng người bán có thể chỉ định người chuyên chở mà họ thuê cấp cho người bán 1 Vận đơn đóng dấu “On-board” để có thể dễ dàng làm thủ tục thanh toán.
Như bạn đã biết, việc chỉ định ai là người mua bảo hiểm chỉ được quy ước trong 02 điều khoản là: Cost Insurance and Freight (CIF) và Carriage and Insurance Paid to (CIP) – cụ thể ở đây là người bán.
Trong Incoterms 2010, cả 2 điều kiện đều chỉ yêu cầu người bán phải mua bảo hiểm cho hàng hóa ở mức bảo hiểm thấp nhất – mức bảo hiểm loại C. Tuy nhiên sang đến bản 2020 của Incoterms, điều kiện CIP nâng mức bảo hiểm bắt buộc lên loại A – loại bảo hiểm cao nhất, còn CIF thì vẫn giữ nguyên theo Incoterm 2010.
Thực chất là sẽ chỉ có điều kiện CIP được thay đổi từ loại C (như CIF) thành loại A. Đây có thể xem là tip cho bạn ghi nhớ về sự khác biệt giữa hai điều kiện này.
Trong các bản Incoterms trước, ICC chỉ quy định rằng người bán phải liên hệ với một bên thứ 3 để làm thủ tục vận chuyển hàng hóa. Tuy nhiên trong thực tế, có rất nhiều người bán có phương tiện chuyên chở riêng của họ mà không cần đến bên thứ 3 cho việc vận chuyển.
Nhận thấy điều này, ICC đã thay đổi, hay đúng hơn là mở rộng nghĩa vụ của người bán tại các điều kiện mà người bán chịu trách nhiệm cho việc vận chuyển, rằng người bán có thể thuê bên vận chuyển thứ 3 hoặc tự vận chuyển hàng hóa chứ không chỉ định là phải giao cho một bên thứ 3 như trong các Incoterm cũ
Trong bản Incoterms 2010, chi phí được liệt kê cùng với bảo hiểm thành 2 phần trong 1 mục và không thực sự được liệt kê quá rõ ràng. Nhận thấy điều này, trong bản Incoterms 2020, ICC tách riêng chi phí và bảo hiểm ở 2 mục khác nhau, liệt kê các chi phí mà các bên phải chịu ở riêng mục số 9 là A9/B9, để các bên có thể phân định rõ ràng hơn chi phí mà mình phải chịu.
Trên đây là tài liệu thống kế do HAMECO tìm hiểu và biên soạn. Rất mong sẽ giúp ích cho bạn.
Incoterms® 2020 so với 2010: Có gì thay đổi?